Đi du lịch bụi, ngoài những bức hình lung linh thì còn có những kỷ niệm không thể nào quên. Bạn đã từng bao giờ quên điện thoại trên máy bay? bị lạc nhau ở nước ngoài? Đó chỉ là hai trong số những câu chuyện mà bọn mình đã trải qua. Hôm nay, trong chuyên mục “Chuyện trên đường”, hãy cùng mình ôn lại những mẩu chuyện du lịch đáng nhớ nhé!
1. Chuyện anh hướng dẫn viên “nghiệp dư” ở Ta Keo
Đầu tiên, xin mời cả nhà trở lại với chuyến xuất ngoại đầu tiên của mình năm 2016 ở Campuchia. Sau giờ nghỉ ăn trưa, bọn mình lại tiếp tục lên tuk tuk để đến với ngôi đến tiếp theo là Ta Keo. Ngôi đền có bậc thang lên khá dốc và hẹp, do đó ai cũng phải rất cẩn thận, chậm rãi men theo các vách đá khi leo lên.
Khi mình đang chụp ảnh cho chị Ly thì bất ngờ một âm thanh từ phía sau vang lên: “You should stand here. It has better view”. Giật mình quay lại, đó là một anh bạn Campuchia với làn da ngăm đen và nụ cười tỏa nắng. Anh bạn sau đó vui vẻ đến bắt chuyện và bắn tiếng anh rầm rầm trong khoảng 20 phút về ngôi đền này.
Hóa ra dù rất bề thế nhưng số phận của Ta Keo lại khá hẩm hiu. Việc xây dựng ngôi đền đã bị dừng lại giữa chừng sau khi vua Jayavarman V – người ra lệnh xây dựng, đột ngột băng hà. Bảo sao mình đã thấy có gì sai sai từ lúc buớc vào khi nó không hề được trang trí như các ngôi đền khác trong quần thể Angkor Wat.
Và ấn tượng khó phai về anh tour guide nghiệp dư, vốn là làm nghề nhổ cỏ dại trên các ngôi đền diễn ra ở phút chót. Sau một hồi chém gió hăng say, anh bất ngờ nhỏ nhẹ tới lạ thường. “People often give me some tips. It depends on you but normally at least 1$/person”. Vậy là với sự nhiệt tình và 20 phút chia sẻ, anh đã kiếm được 6$.
Bài học là không có gì free cả, nhưng cái kết này hơi bất ngờ! Trước khi bọn mình trèo xuống anh còn không quên chào thân ái “Enjoy your trip! See you in Viet Nam!”
2. Rơi điện thoại trên máy bay ở Penang
Máy bay hạ cánh xuống Penang đã gần 13h giờ địa phương. Sau khi nhập cảnh xong xuôi, mình đã nghía thấy ngay hàng sim 4G ở phía sảnh đến. Các bạn nhân viên vui vẻ chào mời, tay thì thoăn thoắt tháo lắp sim cho khách.
Mọi người hòa mạng xong xuôi thì chị Linh vẫn đang lục đi lục lại chiếc túi xách, miệng thì lẩm bẩm: “Rõ ràng là em để ở đây mà!“. Mặt tiu nghỉu, giọng nói có phần hoảng loạn, chị sau đó thông báo tin buồn là chiếc 7plus mới mua (thời điểm 2018 vẫn đang hot) đã không cánh mà bay. Thế là đi toi một chuyến đi, haizz!
Mình cũng hơi bối rối vì chưa gặp ca này bao giờ. Khi chị Linh đã bình tĩnh hơn mình mới bắt đầu gặng hỏi. Cuối cùng mình đi đến kết luận chị làm rơi trên máy bay chứ ít có khả năng bị móc túi. Với vốn tiếng anh tốt nhất đoàn, mình hớt hải chạy lên quầy thủ tục ở tầng 2 trình bày với nhân viên của Air Asia. Các bạn nhẹ nhàng hướng dẫn mình xuống khu vực “Lost and Found” ở tầng 1 khai báo.
Phải mất 10 phút mình mới tìm ra đuợc chỗ đó. Nhưng nhọ cái là đang giờ nghỉ trưa nên không có bạn nhân viên nào ở đây mà cũng chẳng biết khi nào họ mới quay lại nữa, haizz. Lúc này mọi người bắt đầu mệt mỏi vì gần 14h rồi vẫn chưa ăn uống gì khiến chị Linh có phần ái ngại. Chị bắt mình đưa mọi người về check in nghỉ ngoài trước còn hai vợ chồng chị sẽ ở lại chờ.
Lúc này cũng đã quá giờ check-in nên mình cũng chẳng biết làm sao, đành theo phương án đó. May sao khi vừa nhận phòng xong xuôi thì điện thoại vang lên. Phía đầu dây bên kia chị Linh giọng như bắt được vàng “Tìm thấy rồi Phượng ơi! chị đánh rơi trên tàu thật!”.
Hóa ra khi hai người đang thẫn thờ dợi chờ thì một anh thợ máy hiện lên như một vị thần. Sau đó anh dẫn thẳng chị Linh lên tàu tìm kiếm. Chiếc điện thoại vẫn đang nằm im trên ghế ngồi! Nghe xong mình cũng thở phào. Đúng là kỷ niệm khó quên!
3. Lạc mất một thành viên ở Sentosa
Lại một pha hoảng hồn khác, nhưng lần này ở Thủy cung tại Sentosa, Singapore. Lần đó bọn mình không ai mua sim mà chỉ dùng chung bộ phát wifi cho cả chuyến đi. Mọi chuyện chẳng có gì xảy ra vì cả nhóm luôn giữ được cự ly đội hình. Chỉ đến khi vào chỗ thủy cung, do lượng khách khá đông nên mọi người mới bắt đầu bị xé lẻ.
Cứ thế sau hơn một tiếng khám phá thế giới đại dương, mọi người mới gặp lại nhau ở gần cuối con đường. Trong lúc ngồi nghỉ cho đỡ mỏi chân và khoe nhau mấy bức hình về các sinh vật biển thì mọi người phát hiện ra thiếu mất chị Thủy.
“Hình như nãy em có thấy bà ấy đi cùng anh Vũ mà!”
“Đâu có, chắc là mải chụp ảnh thôi, chứ anh ở đây 10 phút rồi”, thử đợi một lát xem sao
15 rồi 20 phút trôi qua, chưa thấy tăm hơi bà chị đâu. Lúc này mọi người mới bắt đầu lo lắng vì chị ấy tiếng Anh lại kém nhất, mà giờ không biết liên hệ như nào. Cuối cùng, mình phá vỡ sự im lặng: “Hay ra ngoài chờ xem? Có thể bà ấy đi đường khác hoặc ra trước rồi thì sao? Trường hợp xấu nhất thì nhờ Ban quản lý ta gọi loa tìm người”. Mọi người gật gù có vẻ đồng ý.
Khi ra đến nơi thì đúng là “kìa dáng ai như dáng chị tôi”. Mọi người hùng hổ tiến tới, nhưng chưa kịp tặng cho chị một bài ca thì chị bắt đầu mếu máo. Hóa ra mới đi được 1/10 đoạn đường chị đã bị lạc, chưa tham quan được gì nhưng sợ quá nên quay đầu là bờ và đợi chờ hơn một tiếng đến giờ. Ôi đúng là chuyện đó có ai ngờ! Cả bọn nhanh chóng chuyển tông, vội vàng động viên an ủi người chị =))
Cái kết: phần còn lại của chuyến đi, anh trưởng đoàn được giao nhiệm vụ đặc biệt là đi theo bảo vệ chị Thủy.
4. Vào không được, đi không xong
Có thể nói chuyến đi Singapore là lần mà đến nay mỗi khi gặp lại cả nhóm vẫn không hết chuyện để với nhau. Nào là ngủ quên trên xe bus, ngủ ở cửa khẩu, lạc mất chị Thủy (như ở trên),…. Nhưng chuyện ly kỳ nhất vẫn là việc chị Ly hai lần được mời uống nước ở cửa khẩu.
Lần đầu tiên là khi nhập cảnh dù vẫn biết con gái khi nhập cảnh vào Singapore khó khăn nam. Nhưng chị Ly là người đã đi nuớc ngoài nhiều lần trong đó có mấy cuốc đi Nhật. Vì thế lúc chị bị giữ lại khi nhập cảnh khiến cả bọn ngạc nhiên. Tuy nhiên lần đó vẫn khá nhẹ nhàng khi sau 15 phút được phỏng vấn chị đã bước ra như một vị thần.
Lần thứ hai mới là sự kiện đáng nhớ vì nó nằm trong chuỗi sự kiện khó quên nhất ở Singapore của bọn mình. Đó là khi xuất cảnh khỏi Singapore. Cũng như lần trước, chị lại may mắn lọt vào vòng phỏng vấn lần 2. Lúc này đã khá muộn và xe bus đi Malay đang chờ, vì thế mình đề nghị được đi theo để gà bài nếu cần. Anh an ninh nhoẻn cười rồi dẫn cả hai vào bên trong.
Dù đã khá muộn nhưng những nhân viên ở đâu vẫn làm việc rất tập trung khiến bọn mình có chút căng thẳng. Sau khi soi đi soi lại hộ chiếu, các nhân viên vẫn chưa tìm ra điều gì bất thường. Họ nhìn nhau ngơ ngác kiểu “Cần lời giải thích!”. Để chống chế, họ phỏng vấn mấy câu đại loại như đã đi đâu, làm gì, cảm nhận về Singapore như thế nào bla bla. Và chốt hạ thì hai chị em đã được rời với một câu trả lời mơ hồ: “đây này, hộ chiếu của mày có 2 chấm đỏ, có vẻ bất thường nên máy soi mới báo”
Câu chuyện có vẻ mơ hồ nhưng hệ quả của nó thật thật đậm sâu. Muốn biết đó là gì, mời bạn theo dõi tiếp câu chuyện “Đêm trắng tại cửa khẩu Singapore – malaysia“ của mình Tại đây nhé!
Trên đây là những mẩu chuyện du lịch đáng nhớ của mình. Hãy kể về một câu chuyện du lịch đáng nhớ của bạn trong phần bình luận hoặc trên fanpage để mọi đựoc biết. Đừng quên LIKE, SHARE và SUBSCRIBE iTravel88 để ủng hộ mình có thêm động lực viết bài chia sẻ nhé!
Nếu thấy bài viết này hữu ích, hãy ủng hộ mình một cốc Cafe nhằm duy trì hoạt động của Blog nhé! Cám ơn bạn <3
Đừng bỏ lỡ: Cẩm nang, kinh nghiệm du lịch Kuala lumpur tự túc từ A-Z TẠI ĐÂY
Bạn cũng thích: Hướng dẫn chi tiết cách tạo Blog kiếm tiền trên Wordpress từ A-Z TẠI ĐÂY
#day6 #21contentcreativedays #21CTD3