“The last bus is coming” – Đó là câu nói mở đầu cho chuỗi sự kiện kịch tính sau đó. Và kết thúc cho điều này chính là một đêm khó quên nhất trong sự nghiệp xê dịch của mình. Chào mừng đến với chuyên mục kinh nghiệm du lịch tự túc Singapore. Và để mở màn, câu chuyện hôm nay sẽ là: Đêm trắng tại cửa khẩu Sing-Malay!
Mục lục đọc nhanh
- Hành khách cuối cùng
- Deja vu tập 2 – mắc kẹt ở trạm xuất cảnh
- Trong cái rủi có cái may
- Có hai thứ không được bỏ lỡ trong đời!
- Đêm trắng ở cửa khẩu Sing -Malay
Hành khách cuối cùng
Chiếc xe bus phanh gấp một cái làm cả bọn bừng tỉnh. Bác tài xế hô to “Get off please”.
Đang ngơ ngác chưa biết đây là đâu thì anh phụ xe bồi thêm câu: “Where’re you going?”
“Entry point of Malaysia”– Mình ấp úng. “So hurry up – the last bus is coming. Here’s still Singapore”

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả bọn nhào ra cửa sau chiếc xe bus. “Deja vu – trông có gì quen quen! “. Sau khi kịp hoàn hồn mình mới nhận ra là vừa được city tour một vòng do ngủ quên.
Bến xe bus vắng lặng, lác đác chỉ còn một vài người đang chờ đợi. Kia rồi, có vẻ chiếc xe bus cuối cùng trong ngày đang tới. Dấu hiệu nhận biết cũng khá đơn giản, vì nó đông đúc hơn bình thường!
Deja vu tập 2 – mắc kẹt ở trạm xuất cảnh
Đến giờ khi nhắc lại,có một điều kỳ quặc trong chuyến đi năm nào mà mình không thể giải thích nổi. Đó chính là vận đen bám lấy bà chị trong đoàn. Số là trước chuyến đi mình từng nghe về việc các chị em người Việt khó nhập cảnh vào Singapore. Nhưng kinh nghiệm là cứ tự tin và trả lời lưu loát nếu bị hỏi là ok.
Trong đoàn có 2 chị khác, mình chỉ lo lắng cho bà chị lớn tuổi hơn do tiếng anh bà ấy kém. Bà chị còn lại thì tây ta đã đi cả rồi nên profile khá đẹp. Thế nhưng chả hiểu lý do gì bà ấy lại bị giữ lại một lúc khi nhập cảnh. Và vận đen chưa buông tha khi chị ấy lại gặp rắc rối khi rời khỏi quốc đảo Sư tử.

Là đứa tiếng anh khá nhất trong hội nên mình ngậm ngùi đi theo bà chị vào gặp mấy anh Security nước bạn. Sau khoảng 40 phút làm việc khá seriously thì các anh cũng phải bó tay mà buông tha cho bà chị sao chổi của mình. Hai đứa ngơ ngác nhìn nhau rời phòng xuất nhập cảnh. Đúng là “Deja vu” tập 2!
Trong cái rủi có cái may
Trước khi rời chiếc bus đến cửa khẩu mình đã nói bác tài “Đợi bọn tao một lúc nhé vì tao nhập cảnh có thể lâu hơn người bản địa”.
Nhìn cái gật đầu ngán ngẩm như kiểu chỉ muốn nhanh về với vợ đêm nay của bác, không hiểu sao linh tính mách bảo mình cứ cầm hết hành lý xuống cho chắc cú.

Và linh tính của mình quả không sai. Sau sự cố Deja vu tập 2 thì cả nhóm cũng nhập cảnh xong xuôi lúc hơn 1h sáng giờ địa phương. Nhưng ôi thôi chiếc bus lúc nãy đã bốc hơi tự lúc nào. Thôi thì trong cái rủi có cái may, vẫn còn đầy đủ đồ đạc là ngon rồi. Chờ đợi chuyến xe sau vậy!
Có hai thứ không được bỏ lỡ trong đời!
Lúc này tại điểm chờ, ngoài 6 đứa mình ra thì vẫn còn một nhóm khác khoảng 20 người nên mình không lo lắng quá. Tất cả có vẻ mệt mỏi chờ đợi chuyến xe đêm cuối cùng đến vét cả hội qua Mã Lai. Thế nhưng từng chiếc xe lần lượt bẻ lái vào bãi đỗ ngay trước mắt khiến mình cảm thấy sốt ruột.

Cả cửa khẩu bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ từ lúc tiếng động cơ cuối cùng tắt lịm. Không khí dường như bắt đầu nóng dần lên. Nhóm 20 bạn trẻ bên cạnh bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau và xì xào trao đổi. Một anh bạn trông khá giống người Ấn tiến về phía bọn mình với một câu hỏi “Are you waiting for bus?”

Câu hỏi của anh bạn nước ngoài như một gáo nước lạnh cho hi vọng mong manh rằng chuyến bus cuối cùng vẫn đâu đó ngoài kia. Hóa ra nhóm sinh viên Indo này cũng đã mất nhiều thời gian khi làm thủ tục xuất nhập cảnh.
Vậy là tất cả 26 người ở đây đều đã bỏ lỡ một trong hai thứ không thể bỏ lỡ trong đời. Đó chính là chuyến bus cuối cùng trong ngày!
Đêm trắng tại cửa khẩu Sing-Malay
Mọi thứ diễn ra quá nhanh như một hiệu ứng domino. Mình cố gắng bình tĩnh để xâu chuỗi lại để xem cái gì đang xảy ra. Ngủ quên trên xe bus -> bị giữ lại ở cửa xuất cảnh -> lỡ chuyến bus cuối cùng và giờ là mắc kẹt ở biên giới.

Nhưng chính lúc này mình nhận ra rằng cần phải mạnh mẽ đối diện với nghịch cảnh vì hoang mang chỉ làm rối trí hơn thôi. Gần ngay đó có một quán tạp hóa nho nhỏ vẫn còn mở cửa. Mình lấy lại bình tĩnh và đến hỏi thăm chủ quán thì được biết ngày mai 5h sẽ bắt đầu có chuyến xe đầu tiên đi Malay.
“OK fine” – Vậy giờ thì kiếm chỗ nào ngả lưng cái.

Ở đây cũng rất sạch sẽ, an ninh tốt và không hề có người lạ lai vãng tới nên mình cũng đôi chút an tâm. Đêm cửa khẩu tĩnh lặng, hơi nóng một chút nhưng có vẻ sự mệt mỏi sau một ngày dài đã làm mình quên mất điều này. Sau khi đặt chuông đồng hồ, mình dần chìm vào giấc ngủ, đánh dấu một đêm khó quên nhất trong đời…
Trên đây là câu chuyện mắc kẹt khó quên của mình trong chuyến đi Singapore – Malaysia 2017. Xem lại phần trước của câu truyện Tại đây. Đèng quên kể lại câu chuyện đáng nhớ nhất khi đi du lịch của bạn trong phần bình luận nhé!
Xem thêm: Những giấc ngủ khó quên nhất khi đi du lịch của mình tại đây
Bài viết được xem nhiều nhất: Hành trình trở thành Travel Blogger từ một đứa mù công nghệ của mình
#day12 #21ngaysangtaonoidung